bước về chỗ ngồi. Suốt mấy tiết học, tui thấy nó chỉ ngồi mân mê cái kẹo. Cuối giờ tui quay qua hỏi nó: – Định về nhà chưng tủ kính à? – Ừ chắc là vậy ha ha – nó cười. Thua thằng này luôn. Vác cặp lên vai, tui đi ra nhà xe. Nhỏ Linh đã đứng đợi tự bao giờ. Thấy tui, nhỏ mừng lắm, cứ vẫy tay lia lịa cứ như sợ tui sẽ không thấy nhỏ. Bước tới chỗ nhỏ đứng, tui cười hỏi nhỏ: – Sao không vô trong mát mà đứng, ngoài đây nắng lắm. – Hì, sợ đầu to hông thấy nên Linh mới ra đây đứng đợi. – Ế, sao kêu