có gì. Ăn cơm không tao nấu? – Thôi khỏi, em ăn mì được rồi. Ngồi coi TV mà cứ nghĩ tới bé Trang, bỗng dưng tui thấy sợ. Một nỗi sợ vô hình. Tui cũng không biết mình đang sợ cái gì. Chiều 5 giờ. – Tao đi ở nhà khóa cửa nghe chưa? – Yêm tâm đại ca. – Ừ. Dặn dò thằng Đức xong, tui đạp xe lại nhà bé Trang. Bé ngồi chờ tui trước cổng nhà tự khi nào. Dừng xe, bé nhìn tui mặt hầm hầm… nhưng vẫn dễ thương chết được. – Làm gì mà đứng ra sớm vậy? Nhớ anh lắm à? – tui chọc. Bé không nói không rằng