quan Như Quỳnh chẳng buồn nhìn vào lẵng hoa nữa, nhưng các chị em trong cơ quan thì ai cũng nhìn Như Quỳnh với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Dù không thú nhận nhưng Như Quỳnh vẫn có một cảm giác rất lạ. Nàng không giải thích nó, không tận hưởng nó, mà chỉ biết đến nó rồi thoáng qua. Đêm đó nàng gục mặt vào chồng thỏ thẻ: “Sao lâu rồi anh không mua hoa tặng em”. Khánh Long nghe được câu nói đó mà vẫn mơ ngủ không trả lời, anh nghe được nhưng mệt mõi cả ngày làm việc, anh cần một giấc ngủ bù